MÓNG BĂNG CÓ BỐ TRÍ THÉP LỚP TRÊN CHO BẢN MÓNG?

Móng băng có bố trí thép lớp trên cho bản móng không? Cùng tìm hiểu quan điểm thiết kế móng băng, để tìm câu trả lời. Tìm hiểu ngay! “Ăn để …

TÍNH CHIỀU DÀI NỐI THÉP – THEO TCVN 5574:2018 – EXCEL 80

Tính chiều dài nối thép – theo TCVN 5574:2018 cần những thông số gì? Những điểm cần chú ý khi tính toán chiều dài nối thép? Tìm hiểu ngay! Trong cuộc …

CHỌN COMBO NÀO ĐỂ TÍNH SỐ LƯỢNG CỌC TRONG ĐÀI?

Chọn Combo nào để tính số lượng cọc trong đài? Căn cứ vào đâu, để ta áp dụng Combo đó để tìm ra số lượng cọc? Tìm hiểu ngay! “Đi tìm …

Chào tất cả các bạn!

Dân gian có câu “Nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò” thì thời học sinh thật khó phai trong lòng mỗi người. Có những chuyện dở khóc dở cười luôn làm ta nhớ mãi. Và mình cũng vậy có một kỷ niệm từ lúc còn bé đến bây giờ vẫn còn nhớ như in. Hôm nay mình kể cho các bạn nghe cũng xem như là hồi tưởng về một tuổi thơ đáng nhớ trong đời về tuổi học trò.

Thứ nhất thời học mẫu giáo, kể lại thật buồn cười các bạn ạ. Tôi đi học mẫu giáo cả tháng trời mà học chỉ đúng 1 buổi đàng hoàng còn sau đó thì được gia đình cho nghỉ vì tôi có đi học cũng như không học.

Chắc các bạn nghĩ tôi quậy lắm phải không? Đến nỗi cô giáo sợ ảnh hưởng các bạn khác nên báo phụ huynh cho nghỉ ở nhà. Không phải như vậy đâu các bạn. Lúc đó nhà tôi còn ở nhà bên một cây cầu tên là CẦU THANG cách nhà tôi khoảng 1km đó chứ. Thời đó với 1 cậu bé 4 tuổi như tôi thì xa lắm chứ. Không biết lúc đó trong đầu nghĩ gì nữa, cứ mỗi lần ba tôi giao tôi cho cô giáo xong thì mắt tôi cứ dõi theo ba. Vì Ba tôi phải đi làm nên không thể lúc nào cũng ở lại để xem tôi học như thế nào cả?

Tôi chỉ học khi có phụ huynh đứng bên ngoài cửa thôi còn khi không có phụ huynh thì tôi giả vờ xin phép cô giáo cho đi ra ngoài rồi chạy về nhà lúc nào không hay. Mỗi lần chạy về nhà như ma đuổi 1Km đối với một cậu bé mất khoảng 15ph, may mà thời đó xe cộ chưa nhiều chứ chạy như vậy thật là QUÁ NHANH QUÁ NGUY HIỂM phải không các bạn? Về đến nhà mẹ tôi cũng giật mình. Mới sáng chở đi học mà giờ tan học chưa hết mà đã thấy tôi hiện ra trước cửa rồi. Cứ thế nhiều lần xảy ra như vậy nên ba mẹ quyết định cho nghỉ ở nhà luôn chờ đến ngày nhập học cấp I.

TUỔI HỌC TRÒ

Câu chuyện thứ hai mà tôi muốn kể cho các bạn cũng chính là những ngày đầu học cấp I tại trường TIỂU HỌC BẢO AN I tại Thị xã Phan rang – Tháp chàm lúc bấy giờ. Bây giờ thì tôi không được chạy về thoải mái nữa vì trường có bảo vệ cổng hẳng hoi và được ba mẹ nói đến trường vui lắm có nhiều bạn bè chơi và nô đùa y như ở nhà được chơi với các bạn hàng xóm vậy? Vì thế làm tôi háo hức đến trường nhưng kỷ niệm đầu tiên khi đi học ngày đầu tiên thật không đẹp một chút nào? Bạn bè chơi chưa thân thiện lắm, cô giáo cho bài tập nhiều quá toàn là học với học thôi. Về nhà còn phải làm bài tập liên tục. Do tôi không đi học qua lớp mẫu giáo nên chữ viết tôi xấu hơn các bạn trong lớp nhiều.

Nhưng kỷ niệm mà tôi SẼ NHỚ MÃI đó chính là làm bài tập toán về nhà. Tôi sắp kể đoạn này các bạn đừng cười nhé? Các bạn đừng ngạc nhiên khi thấy điều lạ kì sẽ đến. Học toán thì chắc ai cũng đã trải qua hết rồi, có bạn tính đúng có người tính chưa đúng nhưng đều nhận biết được đâu là dấu cộng (+) đâu là dấu trừ (-). Còn tôi chưa phân biệt cái này là dấu cộng và dấu trừ. Bài tập về nhà làm toán của tôi được cô giáo cho ĐIỂM 0 to tướng với dòng chú thích thêm: “EM NÓ LÀM ĐÚNG HẾT” nhưng chỉ lộn dấu nhờ phụ huynh về nhà kèm thêm. Nghĩa là sao các bạn biết không? Để mình ví dụ cho các bạn dễ hiểu. Thông thường mọi người tính 1+1 =2 là đúng (hoặc 3 là sai), và 3-1=2 là đúng (hoặc 1 là sai) còn riêng tôi 1+1=0 và 3-1=4. Tính hoàn toàn chính xác nhưng đáng tiếc đã sai dấu phép tính.

Chưa hết Tôi viết chữ xấu tệ, cô giáo thấy vậy kêu tôi về nói với phụ huynh cho tôi đi học thêm cô giáo nhưng không cần đóng tiền nhưng ba mẹ tôi từ chối và quyết tâm dạy tôi nên người. Có thể nói thời CẤP I là thời kì khá khó khăn trên con đường học hành của tôi. Vừa tính toán dở vừa viết xấu vừa nói ngọng nữa nhé xém tí nữa là quên. Bao nhiêu cái xấu và cái dở tập trung lên hết con người tôi. Có lẽ vì thế mà bạn bè ít chơi với tôi quá sợ lây bệnh DỐT.

Nhưng vào đó ba mẹ tôi tuy làm vất vả và tốn nhiều thời gian cho việc kiếm sống nhưng vẫn cố gắng dạy cho ba an hem và đặc biệt là tôi ráng ăn học đàng hoàng. Vì thế mà các danh hiệu học sinh giỏi cấp thị xã, cấp tỉnh có lẽ là điều mà tôi có thể đáp lại cho những ngày đầu khó khăn đi đến trường tiếp xúc với bao nhiêu điều mới mẻ trong cuộc đời.

Chắc các bạn cũng đã trải qua những KHOẢNH KHẮC VÀNG trong cuộc đời của mình rồi phải không? Hãy nói ra để ôn lại những kỷ niệm đẹp nhất trong đời các bạn nhé.

“HOA ĐẦU MÙA BAO GIỜ CŨNG ĐẸP
NẮNG ĐẦU MÙA BAO GIỜ CŨNG XANH
KỶ NIỆM ĐẦU BAO GIỜ CŨNG THẾ
RẤT ĐẬM ĐÀ NHƯNG RẤT ĐẮNG CAY”

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *